Học tập thì nên có những mục tiêu, tấm gương để noi theo giúp ta đặt ra một ước mơ được trở thành một học sinh gương mẫu và tôi luôn lấy cô bạn Ngọc Linh – Chi đội phó lớp tôi là đích cuối cùng cho sự thành công và nhân ái.
Đó là một ngày nắng đẹp, chim hót líu lo, lấp lửng trên những chồi non là những hạt sương sớm còn đọng lại, cơn gió man mát lại ùa về. Tôi nhẹ nhàng đạp xe, bánh xe lăn đều trên đường quen thuộc đến trường. Trên con đường đó, tôi bỗng nhiên phát hiện cái dáng người nhỏ nhắn, thoăn thoắt của Ngọc Linh đậy mà. Thấy làm lạ, tôi tới gần thì trông thấy bên cạnh Linh là một bà cụ đã lớn tuổi rồi, miệng nhai trầu móm mém, tay sách hai, ba túi đồ cùng bó rau cải mới mua chăng? Lúc sau, Linh dắt tay bà cụ qua đường, bàn tay Linh nắm chặt lấy bà. Đôi mắt bà có vẻ mệt mỏi bởi những dòng xe nườm nượp như mắt cửi. Qua đến bên lề thấy bà cụ cảm ơn Linh ríu rít và lấy ra trong túi những viên kẹo đặt vào tay Linh. Linh vội cảm ơn rồi tiếp tục đạp xe đến trường. Tôi vội đạp xe đến chỗ Linh rồi bọn tôi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Linh kể chuyện lại sự việc lúc nãy rồi cho tôi mấy viên kẹo nhai vui miệng.
Đến lớp, trong giờ sinh hoạt tập thể, cô chủ nhiệm cho chúng tôi nhận xét lại những việc mà trong tuần lớp đã đạt được, tôi giơ tay phát biểu và kể lại việc làm của Linh cho các bạn trong lớp cùng nghe, cả lớp tròn xe mắt nhìn về phía Linh, chắc các bạn cũng rất ngưỡng mộ Linh giống như tôi. Chúng tôi được cô giáo khen và tuyên dương Linh đã có việc làm tốt để giúp đỡ người khác. Trong lòng tôi chợt nghĩ: “Chưa bao giờ tôi thấy con đường đến trường lại vui như hôm nay”.
Liên đội Lương Thế Vinh
Lớp 4/4
Họ và tên: Nguyễn Đăng Phương Thảo