” Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi mẹ lót lá mà nằm”
Chỉ hai câu tục ngữ ngắn gọn cũng đã nói lên tất cả những nỗi đau, những khó khăn, những mất mát mà anh Nguyễn Mạnh Phúc, người hàng xóm cạnh nhà em đã trải qua từ khi anh mới 6 tuổi.
Qua một cơn bạo bịnh, mẹ của anh Phúc đã ra đi mãi mãi khi anh còn rất thơ dại. Ngày ấy mẹ chưa kịp mua cho anh tập vở, cây bút đầu đời để anh bước vào lớp 1, ngày ấy anh không được mẹ đưa đến trường vào ngày đầu tiên đi học, anh không được mẹ vỗ về yêu thương…mẹ anh đã đi xa mãi mãi từ cái hè mà anh chuẩn bị làm cậu học sinh tiểu học.
Thấm thoát mà đã 9 năm trôi qua…năm nay anh đã là cậu học sinh lớp 9/2 trường THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm. Dáng người của anh cao cao, ít nói, điềm đạm, hiền lành, dễ mến lắm. Mọi người quanh xóm ai nấy đều khen anh ngoan ngoãn, lễ phép, biết quan tâm giúp đỡ mọi người, không đua đòi, biết nghe lời dạy bảo của người lớn và đặc biệt anh rất chăm ngoan và tự giác trong việc học của bản thân.
Hiện anh Phúc sống với ông bà nội, hoàn cảnh của ông bà cũng khó khăn lắm, bà chỉ ở nhà nội trợ, còn ông thì làm thợ thiết gia công tại nhà. Biết được hoàn cảnh của mình,nên anh Phúc rất chăm chỉ, siêng năng và tự giác trong học tập mà không đợi ai phải nhắc nhở.
Ngoài giờ học ở trường, khi về nhà anh không lêu lổng vui chơi như các bạn cùng trang lứa mà tập trung vào công việc học ở nhà và giúp bà công việc gia đình.
Điều đặc biệt ở đây là anh Phúc là một cậu bé mồ côi, thiếu sự chăm sóc, yêu thương, dạy dỗ của mẹ nhưng anh luôn phấn đấu tự lực vươn lên trong học tập. Anh Phúc là một học sinh giỏi trong 9 năm liền, là học sinh nằm trong đội tuyển học sinh giỏi của trường. Anh luôn cố gắng hết mình, vượt qua mọi khó khăn, luôn phấn đấu rèn luyện và anh đã là một người con ngoan,một người trò giỏi cho dù hoàn cảnh của anh vẫn còn rất nhiều khó khăn, bất hạnh.
Anh Phúc đã và đang là tấm gương sáng của các bạn học sinh cùng chung xóm, chung lớp, chung trường noi theo bởi nghị lực của anh trong cuộc sống.
Tuy cuộc đời đã mang mẹ anh đi xa mãi, nhưng anh vẫn vì mẹ mà ra sức học tập, vì mẹ mà rèn luyện mỗi ngày để nơi chín suối mẹ được mỉm cười mãn nguyện. Anh đã từng tâm sự như vậy với em.
Bản thân em, một đứa trẻ may mắn được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ đôi khi em còn thấy việc học là vô cùng khó khăn. Vậy mà với anh Phúc, mất mẹ từ tấm bé, hoàn cảnh còn nhiều khó khăn như thế thì hẳn phải có một nghị lực phi thường anh mới vượt qua nỗi đau và học tập tốt như thế.
Em rất nể phục anh Mạnh Phúc, một tấm gương sáng vươn lên từ nỗi đau.
Em luôn lấy anh làm động lực để phấn đấu từng ngày, luôn cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng cha mẹ thầy cô .
Cảm ơn cuộc đời đã mang đến cho chúng ta một bông hoa xương rồng đã nở rộ trên cát trắng cằn cỗi. Cảm ơn anh Phúc – một chàng trai vươn lên từ nỗi đau một cách mạnh mẽ và đáng khâm phục.
* Nhân vật trong bài : Nguyễn Mạnh Phúc- học sinh lớp 9/2 trường THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm
* Tác giả bài viết: Nguyễn Phạm Như Quỳnh- học sinh lớp 5/1 trường TH Sơn Phong