Thuở nhỏ, ai cũng được đến trường, đều nhận được sự yêu thương của thầy cô, nhận sự yêu quí của bạn bè. Tôi cũng thế, tôi cũng đã nhận được sự tình yêu thương vô bờ bến của thầy cô, bạn bè. Sự yêu thương ấy cao cả, mênh mông như biển rộng. Thầy cô như một người cha, người mẹ thân thương mà suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên. Người mẹ thứ hai mà tôi đang nói đến chính là cô giáo Nguyễn Thị Ánh Vi . Đó là một người cô luôn yêu thương học sinh của mình, có trách nhiệm với công việc và luôn hăng say trong mỗi bài giảng khiến cho tôi và các bạn thích thú vô cùng mỗi khi nghe cô giảng bài. Cô ơi! Cô có biết rằng chúng em thương cô nhiều lắm không!
Mẹ tôi thường bảo rằng tính nết con người được thể hiện qua nét chữ. Và tôi luôn nhớ mãi cái ngày mình được lên lễ đài của trường để nhận phần thưởng “Vở sạch – Chữ đẹp” hồi lớp bốn, lòng vui sướng, tự hào trào dâng trong tôi. Hinh ảnh người cô thân thương cầm tay tôi nắn nót từng con chữ, đã khắc sâu trong tôi sự biết ơn vô hạn. Giọng nói nhẹ nhằng, nhắc nhở tôi từng chữ một, chỉnh sửa từng nét viết, đến giờ tôi vẫn còn nhớ mãi. Nét chữ cũng như tình yêu thương mà cô đã dành cho tôi vậy. Em yêu cô lắm, cô ơi!
Tên: Nguyễn Thị Thanh Châu
Ngày sinh: 12/02/208
Lớp: 5C – Liên đội Tiểu học Lê Độ